câu chuyện về cậu và tôi
Chương 50: Câu Chuyện Của Ma Quỷ Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.08 MB, 661 trang )
Truyện Cau do vui cau do vui với tổng số 65749 truyện liên quan. về từ Edolas ai trong hội cũng vui hẳng lên Lisana còn trở thành bạn
Dưới đây là một số câu chuyện hay về Bác mà chúng tôi đã sưu tầm, hi vọng với những câu chuyện ngắn về Bác sau đây sẽ giúp bạn cảm nhận rõ hơn về vị lãnh tụ của chúng ta từ đó, biết trân trọng hơn từng phút giây được sống và làm theo lời Bác. 1.
Tôi chỉ định trêu cậu thôi ai ngờ cậu đồng ý thật- "Đ-được rồi, mình sẽ tới". 2 người ngồi đó không nói gì cho đến khi pháo hoa kết thúc, Ayaka vội đứng dậy. "Rất vui được quen biết cậu, bây giờ mình phải đi rồi, hẹn gặp cậu vào ngày mai" tuy vội nhưng cậu
Tôi không muốn đi, nhưng má đang bực vì tôi la lớn quá. Tôi xuống nhà bếp. Ba vừa vào lối cửa sau, thấy tôi ông nói ngay:- Thì ra cu cậu trốn ở đây. Bận tới nỗi không giúp ông già một tay sao?- Con đang định ra vườn mà.- Tôi làm xong rồi, cậu Cả.Tôi nhìn ông xỏ chân
motor matic tidak bisa distarter tapi bisa diengkol. Cậu tôi Ngày 24 tháng 1 năm 2016. Tác giả Phạm Thảo Nguyên Đã lâu lắm rồi hai cậu cháu tôi mới có dịp ngồi nói rất nhiều chuyện với nhau. Có thể nói là chưa bao giờ chúng tôi lại ngồi nói chuyện hay bàn về một quan điểm gì. Nhưng cách đây vài hôm, hai cậu cháu tôi lại ngồi lại bên nhau. Cậu thương tôi lắm. Cậu đã bắt đầu câu chuyện giữa chúng tôi bằng một câu “Con buồn sao con không nói cậu. Con tưởng cậu hiền lắm ha?”. Tôi chỉ cười với cậu trước mặt ngoại và mợ. Định nói với cậu một câu nhưng tôi lại thôi “Con không nói chứ cậu cũng nghĩ đứa cháu này hiền lắm hả?”Cậu à, một mình cháu của cậu đã được sang Mỹ từ nhỏ nên cháu câu cũng không hiền đâu cậu bởi con hiền thì làm sao con toàn mạng mà sống giữa xứ người và sau bao nhiêu chuyện giờ đây con đang ở rất gần cậu. Cậu biết không? Con đã đi làm bồi bàn và làm nước cho một quán nhậu của tuị du đãng lớn của Mỹ đó cậu hay gọi Việt Kiều. Tụi này mà nói không được không bao giờ đánh lộn mà chỉ cho người xử. Chọc tụi này chỉ có nước là mang cái mạng về gặp ông bà thôi. Cháu cậu đẹp cậu biết mà, nên tụi nó chủ đã không bao giờ cho con ra ngoài bê đồ ăn và phụ phục khách. Chỉ khi nào không có khách con mới ra ngoài dọn bàn. Con luôn đứng trong làm nước cho tụi đại ca và đứng ăn trái cây. Lúc đầu con ngây thơ con không hiểu. Con cự tụi chủ “Anh thuê em vô đây làm gì mà giờ em không làm cái gì hết?” Bởi cháu cậu là một con người siêng năng mà, hơn ai hết cậu biết điều đó mà. Tụi chủ chỉ vuốt đầu con và nói “Ở ngoài phức tạp lắm tui anh biết em siêng năng nhưng làm ơn ngoan lo ở trong giùm anh đi.” Con biết cháu cậu đi làm ở ngoài là một lớp cảnh sát Mỹ mai phục, bên trong là các đại ca du đảng ngồi. Cháu cậu đi làm đến 2 hay 3 giờ sáng luôn. Đi làm về thì nhờ bạn chở đi làm rồi chở về. Cậu không tin nếu khi nào có dịp cậu hỏi chị cậu đó. Chị cậu nhìn tụi nó bày binh để bảo vệ cháu cậu mà chị cậu là chị 3 của đám du đảng một thời mà còn phải sợ cháu cậu. Cháu cậu là người chứng kiến và canh cho tụi lớn dậy tụi nhỏ đi mở cửa những cửa hàng của Việt Nam để tui nhỏ vô lắm đồ chơi ngồi chơi. Sau đó tụi nhỏ cậy cửa đi vô trả lại. Tụi lớn nhậu còn tụi nhỏ ngồi buồn không có chuyện gì làm nên đi mở cửa các cửa hàng của khu mua sắm chơi. Chuyện cháu cậu đi làm tiền mặt trái phép không còn là một bí mật nữa. Bởi tụi lãnh sự quán Mỹ cùng tụi cảnh sát liên bang, thằng nào mà không biết và cười về chuyện của cháu cậu. Cậu chưa biết cháu cậu chuyên môn rảnh một cái là đi quậy tụi Cảnh Sát Liên Bang Mỹ hay còn gọi là FBI. Riết cái tên Winnie để trở thành quen thuộc rồi cậu ơi. Cháu cậu lên Tổng Lãnh sự quán Mỹ tại Sài Gòn, kêu tụi nó “Tụi bây bắt tao đi. Tao đã quậy bên Mỹ đó.” Cậu biết tụi lãnh sự nó trả lời cháu cậu là gì không? Tụi nó cười phá lên và nói “Tụi tao biết rồi. Mày muốn thì đi kiếm cha xứ xưng tội đi. Tụi tao không thể bắt mày đâu.” Cháu cậu đi quậy quên mang tiền. Tụi bảo vệ của Lãnh sự Mỹ quán còn ráng vét tiền trong túi nó để cháu có tiền về. Cháu đã quậy tụi nó cả một ngày trời. Cháu cậu nghĩ chắc tụi nó vẫn còn nhớ ngày lịch sử cháu lên quậy nó hôm đó. Còn email của riêng của FBI cháu cậu gửi email chửi với những bài viết rất xúc tích. Tụi nó có thừa bằng chứng để bắt cháu cậu. Nhưng cậu thấy đó, cháu cậu về nước bao nhiêu năm rồi nhưng cháu cậu vẫn đi nước ngoài bình thường. Cháu cậu cũng như cậu cháu cậu không làm ông lớn hay bà lớn. Nhưng cháu cậu thấy trái là cháu cậu can thiệp. Cháu cậu chơi rất đẹp và rất xòng phẳng. Cháu cậu thừa khả năng để cắt gân tay của người nào làm hại cháu cậu. Nhưng cậu à, cháu không thèm đụng tới tụi nó đâu. Đụng tới tụi nó chỉ làm bẩn tay cháu mà thôi. Cháu cậu rất được người nào thương cậu à. Cháu không giàu nhưng khi cháu cần thì Chúa rất thương cháu cậu. Tự nhiên sẽ có người này hay người khác cho cháu cậu tiền à. Từ bé đến giờ cháu cậu chưa phải sống trong hoàn cảnh thiết thốn cái gì. Cậu biết cháu cậu thừa sức mua xe hơi cũ khi đi học tại Mỹ, nhưng cháu cậu đã chọn một cách sống cùng những người đói khổ. Cháu cậu đã chọn cách đi xe buýt đi học và đi làm. Mẹ con tức chị cậu vẫn thường nói sẽ cho tiền con mua xe nhưng con đã không nhận chỉ vì một lý do. Ở Việt Nam kiếm được tiền đâu có dễ dàng. Đồng hối đoái của Việt Nam còn rất thấp. Một đồng tiền Mỹ đổi ra được mười mấy ngàn tiền Việt Nam lúc đó. Cháu cậu thương mẹ vì ngày nào mẹ cũng phải chạy xe máy đi bán bảo hiểm để có tiền cho cháu cậu đi học. Còn bố thì phải trào cao lên cái giàn khoan dù tuổi đã lớn dù là kĩ sư trưởng nhưng bởi bố muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình và kiếm tiền cho gia đình. Cậu biết cháu cậu cũng đã từng đi bán hàng tại tiệm bán mì ở khu người Việt tại Mỹ. Kì này thì con lại hòa mình vào đám Mexico và đám Phillipines tại Mỹ. Tụi nó không học nhiều nhưng tụi nó chơi rất đẹp. Cậu có biết trong số tụi nó có những thằng Mễ sang Mỹ sống bất hợp pháp. Đại ca chuyên cưa mang tụi nó là bạn thân của con. Chính thằng đó mỗi sáng 430 nó lại chở con ra bến tàu điện ngầm để con đi phương tiện công cộng đi làm. Ai cũng tưởng thằng đó là bạn trai của con hết đó cậu ông. Vì lúc nào con cần cũng có nó. Cậu biết nguyên một đám du đảng lớn có nhỏ của nước ngoài Mexico hay gọi là Mễ có, Phillipines có, Thái Lan có...và còn rất nhiều...tụ tập về căn hộ thuê của thằng bạn nhậu. Cậu có biết tụi nó bảo vệ cháu cậu cũng như cậu với ở nhà bảo vệ cháu cậu như thế nào không? Tụi nó tuyên bố, cháu cậu chỉ được ngồi ăn mồi và nhìn tụi nó uống và quậy, chứ cháu cậu không được phép thử một miếng rượu hay một miếng thuốc lá nào. Tụi nó nói con mà không nghe lời tụi nó giận con chứ không bỏ con. Cậu biết kì đó tụi con nhậu, nhà thì nhỏ mà không có chỗ để xe. Nhà chặt cứng người luôn đó cậu. Rượu mua về không kịp đáp ứng cho tụi nó. Con đi làm thì tụi cảnh sát cho đậu xe gần chỗ con làm để canh. Trưa nào tụi cảnh sát cũng vô mua đồ ăn tại tiệm con. Con nhìn tụi nó con chỉ cười. Còn tụi cảnh sát Mỹ tụi nó nhìn con gật đầu chào. Tụi nó mà muốn bắt cháu cậu thì tụi nó bắt một cách dễ dàng vì ngày nào cháu cậu cũng mặc rất đẹp đứng trước mặt tụi nó. Tụi nó biết con luôn sẵn sẵn chờ cho tụi nó bắt con mọi lúc bởi tụi nó cũng biết con muốn xem cái nhà tù của Mỹ ra sao. Cháu cậu là một người không biết sợ như cậu đó cậu ơi. Cậu cháu mình là người thép mà cậu. Mình không cần nói nhiều đâu cậu. Nhưng giờ đây cháu cậu chọn cách viết lại những suy nghĩ để giữ lại những kỉ niệm riêng cho mình cậu à. Cháu cậu cũng không sợ khi bài viết này được công bố lên mạng xã hội thì cuộc đời cháu cậu sẽ biến thành một màn tối. Cháu cậu không có làm gì quá đáng hay gọi là phạm pháp nặng hết. Những việc cháu cậu làm và chịu đựng là có một lý do sâu xa. Việc cháu cậu nói hay không còn là việc cháu cậu cần suy nghĩ. Có lần cháu đi làm, cháu gặp đại ca du đảng vì sợ chú chào chào cháu cậu nên cháu cậu đã đứng đằng xa ra tín ám hiệu nói chú im lặng và tỏ ra bình thường. Bởi cháu cậu không nói muốn nhiều người biết tại thời điểm đó. Có một lần con bực con nhỏ Việt Nam trong chỗ làm vì con bị chơi xỏ, con bạn con người Phillipines nó đòi canh và đạp nát cái kiếng xe hơi vì tội dám qua mặt con và làm con giận. Nhưng con đã cản nó. Con bạn con tuyên bố nếu có bị bắt coi như tụi con đi nộp phạt bảo lãnh con đó ra. Con không cho nó làm. Nó bực nó ngồi trên xe chửi thề con là người nghe. Nó nói con chỉ con đó cho nó coi mặt coi con nào ở Mỹ nào ngon chọc bạn thân của nó tức là cháu cậu đây. Con giả vờ nói con sợ nó có chuyện. Nó tuyên bố “Winnie, mày mà sợ và lo cho tao. Okay, cứ để tao kêu người đạp nó cho. Tao chấp nó báo công an đó.” Cậu có biết cháu cậu rất thích nhảy, nhưng tụi nó đi nhảy không bao giờ dắt cháu cậu theo vì tụi nó không muốn cho xài thẻ căn cước giả. Cậu biết tụi nó có rất nhiều thẻ căn cước giả. Tích thu cái này có cái khác. Nhưng để bảo vệ cháu cậu nên tụi nó không cho. Đối với nước Mỹ, cháu cậu chỉ có một tội là đi làm tiền mặt và trái phép. Còn chuyện con đi chơi là chuyện riêng của con. Ngay cả bố mẹ giờ đây có biết con cũng không sợ vì con có quyền cá nhân riêng không ai cấm con được. Chuyện cháu cậu đi làm tiền mặt tại Mỹ, chính phủ Mỹ thừa biết. Đổi lại con cũng đã giúp bộ máy chính quyền của Mỹ thay đổi rất nhiều trong suốt những năm qua. Con đã làm việc không công cho chính quyền Mỹ bằng cách này và bằng cách khác. Coi như cháu cậu lấy công chuộc tội. Mà cháu cậu đã lập được nhiều công hơn là tội. Cháu cậu đã quên cái mạng bé nhỏ này để chửi hai đời tổng thống của Mỹ bằng giấy bút. Cậu à, cậu nghĩ cháu cậu không nói đúng nói lý rẽ thì hai đời tổng thống Mỹ còn sống chịu ngồi yên nghe cháu cậu chửi hả? Cậu thừa biết cháu cậu mà nói bậy thì họ thừa sức kiện cháu cậu ra tòa và giờ đây cậu cũng không đọc được những dòng này đâu. Các cơ quan chính phủ nước ngoài, thằng nào mà cà chớn thì cái con cháu con dù không cần đi đâu nhưng vẫn có thể chửi được. Cháu không nói cháu có công lớn trong việc bảo vệ những người lao động chân tay bằng tiền mặt tại Mỹ. Nhưng nhờ có cháu cậu nên rất nhiều người đã không bị điều tra. Cậu chưa biết để trả giá cho cái tội này rất nặng đó cậu. Không chỉ ngồi tù mà chủ tiệm còn có thể phá sản nữa. Cậu biết cháu cậu đẻ tại Việt Nam. Gia đình mình không có ai là có dòng máu Tây hết. Để chửi tụi Tây có học thức có chức có quyền khó lắm cậu à. Cháu cậu không chửi người Việt mình vì cháu cậu thương Việt Nam. Chính quyền Việt Nam đã có các cậu thay cháu chửi rồi. Cháu phải làm đúng theo cái câu “Con hơn cha là nhà có phúc.” Cháu cậu sinh ra để đi chửi thiên hạ mà cậu. Cháu giống các cậu. Cậu hỏi cháu nói các cậu là bao gồm những ai. Cháu biết dù nhà mình ai cũng có tiếng nói lớn ở ngoài xã hội hết. Nhưng các bác chỉ là người chửi mà chúng không sợ còn các cậu thì nói được làm được. Cần xử thì mình xử. Mình chẳng có tội gì hết cậu à. Những thành phần bẩn của xã hội thì cần đối xử sao cho đúng để nó hết dám làm bẩn. Cháu cậu từ bé đã khác người. Cháu cậu đẹp và học giỏi nhưng lại chuyên bao che cho tụi công đồ. Hồi cháu cậu đi học cháu là người chuyên đục bài cho tụi nó. Không có cháu thì tụi nó cũng chẳng học được và có bằng cấp giờ này. Cháu cậu là người đi kiếm đề thi trước và giải giúp tụi nó. Cháu cậu là người chuyên ngồi canh thầy cô cho tụi nó quay cóp, cậu à. Nhưng cháu cậu được cái là cháu cậu khôn lắm. Cháu cậu thừa sức làm điểm tuyệt đối nhưng cháu cậu luôn lấy đủ điểm cần thôi. Chính vì vậy suốt 29 năm nay không ai phát hiện ra hết chỉ có những đứa du đảng khùng như cháu mới hiểu. Cháu cậu không hám danh và không tham lam giống truyền thống gia đình mình đó cậu. Nhất là cậu. Còn cậu nói với cháu sao không cho cậu xử thằng chồng cũ của cháu. Cháu biết các cậu thừa sức và thừa quyền lực để làm điều nện cho nó một trận. Cháu không cho cậu làm vì cháu muốn chính bố mẹ cháu sẽ ra tay làm việc này cậu. Bố mẹ cháu thừa sức để làm việc này. Với số tuổi Đảng và sự quen biết cũng như bạn bè của bố cháu, ai dám đụng tới cháu. Vậy mà thằng đó đã không coi bố mẹ cháu ra cái gì. Chính bố mẹ cháu phải tự trả lại danh dự cho mình. Có thể không phải ngay bây giờ. Gia đình thằng đó đã chẳng coi cháu cậu và gia đình mình ra gì. Bố mẹ cháu chẳng có gì sai để ra đâp vô mặt cả họ Trần của thằng Trần Quang Huy quê tại Hưng Yên. Cả đời của con gái người ta mà nó coi còn hơn rách. Bố mẹ cháu đã từng nói bà sẽ ra Hưng Yên quậy cả họ Trần nhà nó để coi ai đẹp mặt hơn ai. Cháu chẳng làm gì để bố mẹ nó chửi về gia đình mình. Cháu có thể ngẩng đầu và vỗ ngực để nói câu đó. Cháu không nói không có nghĩa cháu không xử nó. Các cậu cứ yên tâm không bài viết này được đăng trên Google và trang mạng xã hội của cháu cậu thì thằng Trần Quang Huy quê tại Hưng Yên, con ông Cừ mổ và bán thít heo tại Hưng Yên, cháu của ông Cống làm tại sở Công An Thành Phố Hồ Chính Minh, nhà gần Vissan ở quận Bình Thạnh sẽ rất khó sống. Em họ của thằng Trần Quang Huy đang ở bên Anh Quốc theo dạng bất hợp pháp đi trồng cần xa và làm nail, cháu chưa trình báo đó. Thằng đó cũng sẽ cùng thằng Trần Quang Huy chôn tại một mồ. Bởi chính phủ Anh Quốc không hề lạ với con Winnie này. Cháu cậu không sợ thằng Trần Quang Huy đã từng học tại University Of Queensland sau khi bỏ cháu và bỏ chốn đi học. Cậu cứ yên tâm thằng Trần Quang Huy quê tại Hưng Yên sẽ không thể đi dâu cũng như ở Úc được đâu. Một khi cháu câu yên không có nghĩa cháu cậu ngu như mọi người tưởng. Cháu cậu im có nghĩa là cháu cậu đang nghĩ ra một cái trò gì đó. Cậu biết không? Chị Khôi vì thương cho cuộc đời cháu cậu mà đã kể cho anh Duy nghe để rồi anh Duy và anh Tâm muốn bay qua Úc để xử thằng Trần Quang Huy khi nó đang học tại University of Queensland. Nhưng cháu cậu chỉ nói với mẹ “Mẹ nói chị Khôi đây là chuyện của con.” Bởi cháu cậu không muốn chị Khôi và anh Duy có chuyện. Lần vừa rồi, anh Tâm đã la cháu cậu “Tại em không để anh xử nó? Thằng đó anh chỉ cần kêu mấy thằng ở đảo cho xì phao dự phồng xe nó rồi đục xe nó xuống biển là xong? Ai biết gì. Coi như tai nạn xe.” Cháu cậu chỉ cười. Chỉ cần một tiếng của cháu và cậu là anh Tâm cho người làm liền. Anh Tâm còn nói với cháu “Anh đâu có mất cái gì đây. Thằng đó phải chơi như vậy. Nó dám đụng tới em anh.” Cháu biết anh Tâm và cả nhà thương cháu lắm. Mọi người dám bỏ cái mạng bé nhỏ cho cháu. Anh Tâm là người anh cũng như người bạn thân của cháu cậu. Anh Tâm là người đầu tiên rủ cháu cậu đi vô vũ trường khi cháu chỉ mới học cấp 2 nhưng anh Tâm không bao giờ cho cháu cậu tập uống rược. Anh Tâm dù có rất nhiều anh em nhưng anh Tâm cũng đã rất cô đơn. Cháu cậu rất mừng vì giờ đây anh Tâm đã có vợ và yên bề gia thất. Tuổi thơ của anh Tâm cũng chẳng mấy gì vui vẻ. Cháu cậu may mắn hơn anh Tâm. Anh Tâm không có tụi du đãng thì anh Tâm cũng chẳng sống được tại xứ người. Các cậu à, du đảng cũng là người nhưng có thể vì một chuyện gì bức xức họ lại nổi lên trong họ. Làm du đảng không có nghĩa là có tội phải không cậu. Cháu cậu biết hết cuộc đời của anh Tâm và các cậu cũng như gia đình. Cậu và cậu Dũng là người chuyên đánh lộn khi còn đi học hồi nhỏ để rồi ông ngoại phải đánh các cậu. Còn dì Tuyết với bác Lý thì lo đi chơi. Dì Tuyết là chị 3 của đám du đảng Mỹ tụi Việt Kiều đó các cậu ơi. Ai cũng thấy dì Tuyết ra đường nghèo nhưng có ai biết là tụi du đảng Mỹ giàu lên bây giờ đang xục sôi kiếm dì Tuyết để trả ơn đó. Khi thời nghèo khó, dì Tuyết cưng mang tụi du đảng lớn của Mỹ. Tụi nó thương dì Tuyết lắm. Dì Tuyết mà có chuyện gì thì tụi nó không ngại bỏ cái mạng già của tui nó ngồi bóc lịch đâu. Chắc biết dì Tuyết cũng điên về thằng Trần Quang Huy, chồng cũ của cháu cậu mà dì Tuyết chưa ra tay đó. Chỉ cần một tiếng của dì Tuyết thôi thì cái hồn lẫn cái xác của thằng Trần Quang Huy đều lìa khỏi cổ. Thúy Nga Paris By Night rồi các chương trình ca nhạc Hải Ngoại cũng như Nguyễn Ngọc Ngoạn, Trí Tài, Hoài Linh, ca sĩ già Phương Linh,... các báo đài tại Hải Ngoại ai mà không biết dì Tuyết hả cậu. Dì Tuyết có uy và có tiếng nói trong Cộng Đồng người Việt tại Mỹ lắm đó, các cậu. Nhưng tại dì Tuyết cũng khùng như cậu cháu mình. Còn cháu cậu thì có tiếng nói về chính trị tại nước ngoài dù cháu cậu trẻ tuổi và chỉ mới 29 tuổi thôi. Nhiều khi cháu nghĩ lại không biết sao mình sinh ra trong một đại gia đình quyền lực như vậy. Còn bác Thái cũng chẳng hiền đâu, cậu ơi. Bác Thái cũng như cháu cậu tối ngày ở nhà tưởng chừng đang chơi nhưng ở nhà viết kiến nghị để đưa lên các ban ngành của chính quyền Việt Nam. Bác Thái là một trong số người Việt đầu tiên trong phái đòa doanh nhân của Việt Nam sang Mỹ đầu tiên khi Mỹ bắt tay với Việt Nam. Bác Thái còn làm người rửa tội âm thầm cho Đại Tá Võ Nguyên Giáp. Bộ trưởng bộ Giao Thông của Campuchia một thời là bạn thân của bác Thái đó cậu. Bác Thái đã dẫn ổng và vợ ổng xuống nha con ở trong lần đầu tiên sang thăm Việt Nam theo tư cách cá nhân chứ không thông gia lời mời của Bộ Ngoại Gia của Việt Nam. Còn Giám đốc cũ của Viện Bảo Vệ Bà Mẹ và Trẻ Em tại Lào là bạn của con và mẹ trong một lần con đi làm công tác từ thiện hồi nhỏ. Còn trước khi Thủ tướng Võ Văn Kiệt qua đời, ông và bạn ông đã xuống Vũng Tàu để rủ bố con đi nhậu. Nhưng lúc đó bố con đang ở ngoài giàn đó cậu. Bạn đi cùng Thủ tướng Võ Văn Kiệt hôm xuống kiếm bố con vẫn còn sống đó cậu. Ở nhà có thể nói hiền nhất là bác Giáo rồi đến cậu Bộ. Bác Lý không được liệt kê vô danh sách hiền bới bác Lý rất có tiếng nói trong thời chế độ cũ. Với chế độ này bác Lý chỉ là thất thế thôi. Cậu biết không? Hồi con còn nhỏ, bố từng hỏi “Con muốn đi du học theo học bổng Dầu Khí không? Chỉ cần con thi đậu một trường. Con muốn đi nước nào bố bay ra Hà Nội, bố kiến nghị con theo yêu cầu con cho.” Con đã cười và hỏi bố mình “Làm sao bố làm được bởi bố chỉ là một kỹ sư bình thường thôi?” Bố đã cười và nói “Bên Dầu Khí phải xin chỉ thị của Bộ Đào tạo Việt Nam. Mà bên Bộ Đào tạo là các bác các chú bạn bố. Con chỉ cần lo học thi đậu cho bố một trường đại học thôi.” Con không biết bố con còn nhớ không nữa? Rồi con nổi hứng con đòi đi Pháp học thời trang. Bố cũng đồng ý và bố định gửi con hè về Sài Gòn sẽ có giáo sư của Trường Sư Phạm Kỹ Thuật dạy riêng cho một mình con về kĩ năng trước khi sang Pháp học tiếng Pháp nhưng mẹ không chịu vì mẹ nói “Làm thời trang cực lắm.” Cậu chưa biết thời bố còn đi làm? Người ta phải đi họp Đảng mỗi năm. Bố con ngồi ở nhà họp qua điện thoaị. Bố con thích ai lên chức hay xuống chức thì bố con nói “Anh thấy không được, các chú xem thử thế nào?” Nhiều khi con tức vì sao bố mình không chịu làm lớn để mình được có xe hơi. Nhưng bao giờ con hiểu nếu bố con làm lớn thì làm sao bố con liêm khiết được như truyền thống gia đình mình hả cậu? Cháu cậu khùng giống các cậu. Hình như nhà mình ai cũng có gen khùng đó, cậu. Bố mình đã chịu sắp sẵn mọi thứ theo con đường đi học không tốn tiền cho con mà con không chịu. Vậy là khùng đúng rồi mà các cậu. Ừ con khùng nên con mới đi phá tiền của bố mẹ nên con đã đòi sang Mỹ học lớp 10. Không chuyện ở Mỹ rồi về Việt Nam rút cuộc cũng đòi sang Mỹ lại rồi về Việt Nam, rồi đi Úc, rồi về Việt Nam rồi chuyển bị đi tiếp. Chuyện này cả nhà ai cũng biết mà. Con đã tốn không biết bao nhiêu tiền cho việc học nên con vẫn thích tốn cho nó bởi cháu cậu có đầu óc tiến thủ. Nghĩ lại những chuyện điên của mình thật vui phải không cậu? Các cậu à, mình khùng nên mình chịu đi các cậu. Cậu Bộ cũng khùng luôn. Chị xin cho chỗ làm ngon làm nhàn hạ thì xin nghỉ. Thôi chúng ta hãy sống cho hết kiếp khùng này đi các ông cậu của cháu. Hy vọng mình sẽ có một ngày cả nhà mình ngồi quây quần nhậu no say một bữa và kể những chuyện khùng mà mình chưa biết về nhau nha. Chào cả nhà. Chào các cậu thân yêu của cháu.
Những suy nghĩ hiện lên trong đầu tớ có lẽ luôn là cậu, người mà đến bây giờ vẫn luôn kiên trì, cố gắng bám rễ trong trái tim không hề lớn của tớ. Cậu quá lì lợm hay do tớ hâm hấp, cố chấp muốn giữ cậu trong lòng... *** Tớ, một con bé ngu ngốc khi chỉ vì ba dòng chữ viết vội của cậu trong một bài kiểm tra còn dang dở mà thương nhớ cậu suốt 3 năm trời. nó dang dở như mối tình giữa tớ và cậu vậy, mà cũng chẳng thể gọi là mối tình đâu nhỉ khi nó bắt đầu không có lời tỏ tình và kết thúc không một lời chia tay. Tớ luôn nhớ về những năm tháng ấy, tớ là một con bé ngốc và cậu cũng là một cậu bé chả thông minh gì. Tớ và cậu trải qua những năm tháng ấy bằng sự ngây thơ,hồn nhiên nhất của tuổi học trò. Nó tự nhiên như mặt trời mọc đằng Đông, lặn ở đằng Tây vậy. Tớ cứ ngỡ đó chỉ là một giấc mơ mà tớ không ngờ lại có trong cuộc đời không song gió của mình . Dong dài vậy thôi chứ tớ với cậu cũng chả lỡn mợn vậy đâu, chắc do tâm trạng nó hơi bị dào dạt khi vửa đọc xong một cuốn ngôn tềnh ấy mà . Tớ - một con nhóc hết sức bình thường nhưng không tầm thường đâu à nha ^-^ sinh ra tại một vùng quê như bao vùng quê khác trên đất nước VN, đến tuổi thì đi học, học xong lên lớp. Hồi tiểu học tớ cũng chả quen cậu, chỉ biết tên cậu và biết là học cùng khối thôi, khi lên đến lớp năm tớ chỉ nhớ mang máng là được chọn vào cùng đội tuyển HSG của trường. Trong lớp tớ là một con nhỏ bình thường không thể bình thường hơn, tớ không dám dơ tay phát biểu dù biết đáp án trong khi cậu thì cứ gọi là "hơi bị" hăng hái đấy. Mỗi lần bị gọi lên bảng là tim tớ đập như muốn nhảy ra ngoài, chả biết hồi đó sao mình nhát thế, ngay cả bắt chuyện với một bạn mới cũng không dám tụi mình học các lớp khác nhau. Hồi tiểu học tớ cũng quậy phết đó. Giờ học là 1h45' mới vào lớp nhưng tớ toàn đi từ 12h mẹ có hỏi thì bảo là đi tập văn nghệ. Tớ cùng lũ bạn thám hiểm con đê đầy cỏ dại, cùng nhau chêu chó xong chạy tốc đít trong các kho thóc cũ hay dong duổi trên những con đường không có điểm cuối. Cứ thế những năm tháng tiểu học trôi qua trong " bình lặng". Lên cấp hai, khối của tôi có chia lại lớp, tôi học cùng cậu, lớp C chỗ tôi không chia theo học lực mà chia theo làng. Năm học lớp 6, tôi với cậu có quan hệ chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè cùng lớp không hơn không kém. Mỗi khi kiểm tra học kì xong lên lớp khong học bài là chúng tôi lại túm năm tụm ba chơi carô, cậu ấy toàn chạy sang chỗ tôi chơi mặc dù cậu ngồi cuối dãy ba còn tôi ngồi giữa dãy một. Năm học này trôi qua cũng chẳng có j để kể, có lẽ bạn thấy câu chuyện của tôi quá nhàm chán phải không nhưng sự thật nó là vậy đó, không có những tình huống giật gân, không có những lời nói hoa mĩ , nó bình dị như chính chủ nhân của nó vậy. Lớp 7 học kì một mọi chuyện vẫn nhàm chán như con gián vậy đó. Nhưng sang học kì hai, cô chủ nhiệm cho cả lớp đổi chỗ . Khi đó tôi nhớ rất rõ là mình cũng là một trong những người được cô giáo gọi lên để sắp xếp chỗ ngồi của cả lớp nhưng chả hiểu ma xui quỷ khến thế nào tôi lại được xếp chung với cậu âý ở bản cuối cùng dãy ba đó là hai chỗ trống cuối cùng của lớp.Có thể gọi là duyên số không nhỉ. Bây giờ tôi cũng chả còn nhớ tâm trạng của mình lúc đó ra sao nữa, chắc cũng chỉ bình thường như ngồi với bất kì ai trong lớp mà thôi. Ngày trôi tháng chảy, tôi và cậu dần thân nhau hơn. Tính tôi lúc đó hơi khép kín, không thích chơi với ai lạ nhưng tôi lại rất dễ thân quen với những ai cùng bàn dù là trai hay gái, tính tình như thế nào. Chả biết các bạn thấy sao nhưng khi thấy những đứa bạn tôi nói xấu bạn cùng bàn của nó là tôi lại thấy khó chịu sao sao ấy. Túm cái đuôi lại là tôi và cậu ấy có thể được gọi là bạn gần thân. Trên tôi hai bàn là một tên rất hay bắt nạt tôi, mỗi khi đi qua là lại đánh hay chêu chọc. Không hiế sao lúc đó tôi lại rất sợ và hay mít ướt nghe có vẻ yếu đuối nhưng đấy hoàn toàn là sự thật . Chắc do tâm lí tuổi mới lớn, có khi tôi còn khóc ướt hết tay áo khoác dồng phục mùa đông của trường. Cậu ấy biết tôi rất sợ tên đó, dường như trong quãng thời gian ấy cậu là người hiểu tôi nhất, có thể nói là hơn cả con bạn thân chơi từ hồi mẫu giáo với tôi. Các bạn đoán cậu ấy sẽ làm gì, chặn cổng đánh thằng kia một trận hay nhắn tin dằn mặt như những tình tiết dật gân trong các câu chuyện teen mà thời đó tôi hay đọc. Nhưng không, hoàn toàn không, dù cho phải phá vỡ những giấc mơ thiếu nữ của bao bạn nhưng tôi phải tiết lộ một sự thật là không hề có. Cậu ấy là bạn thân nối khố của tên kia, ở cùng một làng nên chơi thân từ nhỏ. Vậy nên khi tôi úp mặt xuông bàn khọc nức nở thì cậu chỉ nói " Thôi nín đi ", chỉ có vậy. Tôi cũng chả hiểu câu nói đó là gì nhưng bây giờ nghĩ lại thấy có chút ngọt ngào. Mọi chuyện của học kì ấy diễn ra không nhanh cũng không chậm, bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy mình như cóp nhặt lại từng mảnh ghép trong bức trang chưa hoàn chỉnh giữa tôi và cậu. Trong giờ học môn Ngữ văn, tôi và cậu cầm cùng một quyền sách, thế là vô tình chạm tay nhau. Đúng như câu hát trong bài Ông bà anh mà tôi từng nghe "chạm tay nhau một chút là nhớ nhau cả đời", có lẽ cả đời này tôi chẳng thể quên được cậu. Tên bạn thân của cậu ấy nhìn thấy, tin tức được lan truyền trong cả lớp một cách nhanh chóng, chắc khi ấy còn trẻ trâu nên chạm tay đối với lũ học trò chúng tôi cũng là một sự việc vô cùng to lớn^_^. Trong một lần chơi keo, tôi với cậu ở hai đội khác nhau , mấy đứa đội tôi toàn đùn đẩy để tôi bắt cậu,tôi cũng chịu bạn bè thế đấy. Không biết tôi chơi giỏi hay cậu ấy nhường mà lần nào tôi vũng bắt được cậu. Có một lần hai đội đứng lại tranh cãi mà chưa "họ" thế là tôi cứ tưng tưng chạy thẳng như một con "không bình thường" . Cậu đứng ra chặn thế là hai đứa va vào nhau gần như là ôm. Vậy là cả đám lại có chuyện để buôn, tụi nó xúm lại chêu tôi và cậu. Qua nhiều lần như vậy tôi và cậu ấy nghiễm nhiên đước ghép thành một cặp. Tôi không nói, cậu ấy cũng chả thèm quan tâm. Tôi có thể được coi là một đứa học khá trong lớp, mõi lần kiểm tra các môn phải học thuộc là cậu ấy lại quay bài của tôi. Nhưng trong một lần kiểm tra 45' môn Địa lí tôi lại không học bài vì tưởng thầy coi lỏng. Hôm đó chắc do tôi ăn ở tốt quá, thầy coi chặt. Tôi nhớ lúc đó đề có ba câu, câu 1, 2 lí truyết, câu 3 vẽ biểu đồ và nhận xét. Chém bừa được câu 1 vs câu 3 còn câu 2 lí truyết dài lằng nhằng tôi bó toàn tập. Hôm đó lạ thay cậu ấy học bài, không hiểu sao cái tôi của tôi lúc đó rất lớn, tôi quyết định không hỏi bài cậu. Chắc cậu ấy mải làm bài nên đến khi làm xong bài là gần cuối giờ mới ngó sang tôi, thấy tình cảnh éo le của tôi, cậu ấy đọc vội bài của mình cho tôi chép, tôi không viết kịp và cũng không nghe rõ. Cậu giật lấy bài và bút của tôi viết vội được ba dòng thì hết giờ cậu viết bút xanh tôi bút đen. Tay tôi lúc đó lạnh ngắt. Dường như có cảm xúc nào đó trào dâng trong lòng tôi, không rõ ràng, không chân thật. Ra chơi, cả lớp nhốn nháo hỏi bài nhau, hầu như cả lớp hôm đó không làm được vì thầy Địa rất dễ tính hôm nay đột nhiên lên cơn. Tụi bạn tôi còn như thám tử Conan suy luận ra những lí do hết sức hại não, thầy cãi nhau với vợ, thầy mắt tiền hoặc thầy bị sếp trưởng mắng. Hai đứa bàn trên biết cậu ấy viết bài cho tôi lại trêu, tôi cảm thấy vui và có chút sung sướng. Một thời gian sau, bước vào mùa hè thời tiết vô cùng nóng nực chỗ của tôi và cậu lại không có quạt nên vô cùng khó chịu. bàn trên và bàn tôi chung nhau được cái quạt giấy, bốn đứa thay phiên nhau quạt. Nói thế cho oai chứ thực ra toàn hai thằng con trai quạt, tôi vs trưởng ngồi mát ăn bát vàng lớp trưởng lớp tôi là con gái. Có hôm cậu còn kéo cả bàn của hai đứa xuống dưới cửa, mát thì mát thật đấy nhưng bàn của chúng tôi như bị cách li<. Hôm đó tự nhiên cậu lôi cây bút chì có khắc dòng chữ "hanh phuc ao" ra , bảo của em gái khen đẹp cậu ấy bảo cho nhưng chắc lúc ấy tôi uống lộn thuốc bảo không lấy. Ra chơi, cậu ấy để lạ bàn rồi ra ngoài, tôi nhận. Bây giờ nghĩ lại thấy mình mặt dày thật đó, giây trước bảo không lấy giây sau cầm luôn. Ngẫm lại thấy câu chuyện giữa tôi và cậu cứ như dòng chữ được khắc trên thân bút ấy vậy, nó quá xa vời. Môn Sinh lớp tôi được đắc cách đích thân sếp trưởng đảm nhận. Thầy dậy dễ hiểu,dễ vào thậm chí chúng tôi chả cần học nhưng hôm sau lên bảng vẫn thuộc đều. Nghe có vẻ như truyện viễn tưởng nhưng đây là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng tôi hiểu được môn sinh, một môn học quá xa vời đối với tôi. Một buổi học thầy giáo cho hai bài về nhà bảo học thuộc để giờ sau kiểm tra 15'. Cả lớp ai cũng sợ thầy nên đều phải học thuộc. Nhưng hai bài đấy lại dài, với cái trí óc hạn hẹp của của mình tôi đã nghĩ ra một kế sách mà hầu hết ai cũng biết đó là tôi và cậu cưa đôi, mỗi đứa một bài. Chúng tôi thống nhất và đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ bài mà mình phải học là bài "Động vật quý hiếm". Hôm sau vào bài nào thì tôi cùng quên rồi. Thầy dạy rất hay liên tưởng thực tế để tụi tôi dễ hiểu bài, hôm đó học môn sinh vào tiết cuối của buổi sáng, cả lớp vật vờ như xác sống lại học ngay vào bài có con cà cuống. Thầy nói thịt con này ăn vừa thơm vừa ngon thời trước nhiều nhưng nhưng bây giờ thì hiếm, cả lớp đói đến đau lòng. Chúng tôi cũng rất áp dụng môn học của thầy vào thức tế, buổi học đó thầy cho xem tranh vẽ cấu tạo bên trong của con gì đấy tôi quên rồi, chỉ nhớ tôi với trưởng liên tường đến hai quả thận của nó rất giống hai viên đậu đỏ trong cốc chè mát lạnh của bà ba ngoài cổng trường, túi mật của nó thì giống như những quả dưa chuột chẳng biết có thuốc sâu hay không mà chúng tôi chôm được ở thửa ruộng ven đường vừa mới ăn hết hồi chiều, vân vân và mây mây. Đến kì thi học kì hai, có một môn tôi và cậu đước xếp ngồi cùng nhau, môn Giáo dục con dâu. Nhắc mới nhớ tôi tên D còn cậu ấy tên A nên chúng tôi thi cùng phòng, thường là cậu ngồi trên tôi ngồi dưới. Thời gian đó khi uống một dây sữa là được tặng một cục gôm, em tôi uống cả thùng lên tôi có rất nhiều cục gôm in hình của các con vật. Hôm đó đi thi tôi cầm cục gôm có hình con voi đi, cậu mượn thấy vậy bèn ghi dòng chữ " beautyfull elephant" vào cục gôm. Hôm tôi ngồi chung với cậu là môn thi cuối cùng, chả hiếu sao mà tôi giận cậu. Khi thi xong về lớp , vì là cuối kì nên thầy cô cũng thả lỏng cho. Bàn cuối tổ hai có một chỗ trống vậy là cậu chuyển đi, tôi cũng chả ngăn lại. Tôi giận lắm nhưng lại làm ra vẻ không quan tâm. Khi đó tôi nhớ lại trong năm học khi cậu ấy chêu tôi tôi thường beo vào cánh tay cậu, dù tôi có làm gì thì cậu cũng không bao giờ đánh tôi. Từ ngăn bàn đến mặt bàn đều là tôi độc chiếm, toàn tôi bắt nạt cậu. Hôm tổng kết trường tôi vẫn giận cậu ấy. Tôi ngồi trên còn cậu ngồi dưới, năm đó tôi được HSG khoe $;$. Mấy bạn ở dưới cũng được thưởng vở, cậu ấy bảo cho xin một quyển làm kỉ niệm, để viết nhật ký, cậu bảo chỉ ghi đúng hai chữ là nhật kí. Cả đám cười phá lên, tôi cũng cười. Cũng khi đó tôi hay tin cậu phải chuyển vào Nam học vì ba mẹ cậu làm ở trong đấy. Đến đây tôi lại nhớ năm lớp sáu cũng có một cậu bạn được bố mẹ bảo phải chuyển đi, cậu ấy khóc ngay trên lớp, lớp tôi cũng ngậm ngùi. Ra chơi, một đám con trai đến hỏi han và vỗ vai cậu bạn kia như những người anh em, cậu ấy còn nói đấng nam nhi không được rơi nước mắt, vâng cậu ấy đã nói như vậy đấy. Vậy bây giờ phải chuyển đi cậu có rơi nước mắt không, có lén lút khóc một mình không. Giờ nghĩ lại tôi thấy tôi của lúc đó vô tư một cách vô tâm, tôi không suy nghĩ xem tại sao mà đã giận cậu ấy một cách vô lí như vậy, tại cái tính cách trẻ trâu của mình mà một lời tạm biệt tôi cũng không thể nói với cậu ấy. Tôi chỉ biết tôi rất buồn, tôi chỉ ước mình có thể chín chắn như bây giờ, để có thể như Dư Hoài nói với Cảnh Cảnh một câu "Chúng ta hãy luôn ngồi cùng bàn nhé?"
Trang ChủCâu Chuyện Về Cậu Và TôiChapter 45Bạn đang đọc truyện tranh Câu Chuyện Về Cậu Và Tôi Chapter 45 tải nhanh, không die, không quảng cáo tại NhatTruyenZNếu bạn thấy truyện tranh Câu Chuyện Về Cậu Và Tôi tại NhatTruyen hay xin vui lòng nhấn vào nút chia sẻ. Chúng tôi rất vui ơn nếu bạn xem NhatTruyen là một trang truyện tranh yêu thích nhất của không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER ẢNH" bên dướiTrang ChủCâu Chuyện Về Cậu Và TôiChapter 45Bạn vừa đọc xong Chapter 45 của truyện tranh Câu Chuyện Về Cậu Và Tôi. Trong quá trình đọc truyện nếu bạn phát hiện lỗi hay muốn chia sẻ cảm nghĩ của mình xin vui lòng để lại bình luận truyện tranh bên trước Câu Chuyện Về Cậu Và Tôi Chapter 44Chap sau Câu Chuyện Về Cậu Và Tôi Chapter 46Bình Luận
Trang ChủCâu Chuyện Về Cậu Và TôiChapter 43Bạn đang đọc truyện tranh Câu Chuyện Về Cậu Và Tôi Chapter 43 tải nhanh, không die, không quảng cáo tại NhatTruyenZNếu bạn thấy truyện tranh Câu Chuyện Về Cậu Và Tôi tại NhatTruyen hay xin vui lòng nhấn vào nút chia sẻ. Chúng tôi rất vui ơn nếu bạn xem NhatTruyen là một trang truyện tranh yêu thích nhất của không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER ẢNH" bên dướiTrang ChủCâu Chuyện Về Cậu Và TôiChapter 43Bạn vừa đọc xong Chapter 43 của truyện tranh Câu Chuyện Về Cậu Và Tôi. Trong quá trình đọc truyện nếu bạn phát hiện lỗi hay muốn chia sẻ cảm nghĩ của mình xin vui lòng để lại bình luận truyện tranh bên trước Câu Chuyện Về Cậu Và Tôi Chapter 42Chap sau Câu Chuyện Về Cậu Và Tôi Chapter 44Bình Luận
câu chuyện về cậu và tôi